Bùn như con chuồn chuồn

mapkute_90

Thành viên mới
Người ta nói bóng đêm đồng lõa với điềm xấu , nhưng sao lại khác và khác lắm . Mỗi đêm về lái ống thật với chính mình hơn , tuôn trào nhiều cảm xúc va` nHư rơi vào cỗi mơ màng của biết bao rung động . Thế đấy , đêm lại dối diện với chính mình , nHững nặng nề của những gì không giám nói , không dám đối diện . trong những phũ phàng . Mong ước 1 lần gió xoa dịu tâm hồn , và những giọt nước mưa mằm mặm .nhuốm lệ để tan biết tất cả vào hư vô.
Tình yêu......đẹp...


Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, có phải như thế không??? dang dở nó là cái zì mà tìm mãi ko thấy nó đẹp tị nào... . tình...yêu...là...ly...tan...tình...tàn...tình...đã hết....

Nhé anh!Em sẽ về làm bạn với cô đơnEm sẽ về ngủ ngoan những vui buồnVì vòng tay anh không còn dang rộngLời anh nói không còn ấm nồng...Anh đã khác xưa...

Em viết những dòng này cho anh, người mà em coi làmột phần thật đặc biệt và quan trọng. Em viết cho những ngày đã qua vànhững ngày sắp tới. Em viết cho những gì là mãi mãi và những gì đã trởthành kỷ niệm. Em viết cho những niềm vui, niềm hạnh phúc, những tiếngcười và cho cả những gì là khổ đau, là tổn thương, là những giọt nướcmắt.
2592.jpg
Em viết cho những lời cảm ơn và những lời oán trách.Em viết cho những gì là chân thành và cả những gì là lừa dối. Em viếtcho sự sáng suốt và cả sự mù quáng... Em viết cho tất cả, cho những gìđang chất chứa trong lòng em, cho những gì còn chưa kịp nói...
Và cho cả cái cách anh bước vào cuộc đời em để trởthành một người đặc biệt hơn cả. Và cả cách chúng mình yêu nhau. Em yêuanh theo cách của riêng em và anh đón nhận tình yêu ấy bằng một tráitim biết yêu thương theo đúng nghĩa. Tình yêu ấy cứ lớn theo từngngày... Hôm nay thế này, ngày mai đã khác. Em mỉm cười vì những tinnhắn yêu thương vào mỗi sớm mai. Anh lại ngủ ngon hơn vì những lời chúcdễ thương của người yêu xinh đẹp nhất đời.
Rồi những câu chuyện không đầu không cuối, những câunói yêu thương và bất ngờ nhưng lại tự nhiên như hơi thở. Những giọtnước mắt, những tiếng cười, nỗi nhớ khi xa và niềm vui khi gặp mặt...Tất cả đã làm cho chúng ta yêu nhau hơn, cảm giác muốn gắn bó và yêuthương cứ rõ ràng như nắng sớm. Những tưởng thời gian và khoảng cáchkhông thể làm phai nhạt đi những yêu thương của chúng mình. Mà ngượclại, nó càng khiến cho chúng mình thêm gắn bó và cố gắng nhiều hơn...
Nhưng đúng là cuộc đời đâu có đơn giản vậy! Và lòng người thì lại dễ đổi thay.
Thời gian...
Khoảng cách...
Quá khứ...
Người cũ...
Tình cũ...
Những điều được gọi là đi quá giới hạn...
Những điều được gọi là trách nhiệm...
Sự im lặng...
Sự hoang mang...

Tất cả đã khiến cho những điều em cứ tưởng là mãi mãi đã trở thành nỗi buồn không thể đặt tên.
Em còn cách lựa chọn nào khác không khi mà sự việc đã là như thế?
Em biết trong chuyện này chẳng ai có lỗi cả. Nếu cótrách thì chỉ trách trái tim chúng mình đã yêu thương không đúng cáchmà thôi. Và em cũng biết, trong ba chúng ta ai cũng có quyền được hạnhphúc, duy chỉ có điều ai sẽ phải ra đi trong nước mắt để người ở lạiđược hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất.
Anh nói, anh không biết phải làm sao? Anh cũngkhông biết phải lựa chọn thế nào? Và nếu không quá yêu em như thế nàythì có lẽ sự lựa chọn của anh sẽ dễ dàng hơn!Chính câu nói này đãkhiến em đau, nó đau hơn cả việc anh đã phũ phàng với em, đã lừa dốiem. Em biết khi yêu thương chỉ dừng lại ở đó thôi thì dù có cố gắngcũng chẳng để làm gì. Và dù anh có quyết định thế nào thì em cũng chấpnhận. Điều mà trước đây em đã nói với anh.
Mặc dù không hề muốn mọi chuyện sẽ kết thúc như thếnày. Và em thì vẫn muốn được cùng anh đi tận cùng con đường chúng mìnhđã lựa chọn. Nhưng anh đã để lại em một mình. Anh nói rằng: "Anh phảicó trách nhiệm với quá khứ của mình, với những việc anh đã gây ra, mặcdù tình yêu ấy không còn nữa!!!"
Vậy hiện tại không phải là trách nhiệm sao? Và chẳnglẽ yêu thương trong hiện tại thì không cần có trách nhiệm? Anh quan tâmđến quá khứ mà không cần biết hiện tại ra sao ư?
Nhưng thôi, giờ có nói gì thì mọi chuyện cũng đã nhưthế. Cứ coi như những chuyện đã qua giống như một giấc mơ dài. Và khiem tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Em cũng chưa bao giờ hỏi mình làm thế là đúng haysai? Và cũng chưa bao giờ nghĩ mình cao thượng hay một điều gì đó tươngtự... mà đơn giản em biết mình phải làm thế, bởi em không có sự lựachọn nào khác. Em cần GIẢI THOÁT cho chính em, cho những thứ khôngthuộc về mình nữa.
Quyết định rời xa anh là một việc khó khăn nhất vớiem, bởi thực lòng em đâu muốn thế. Nhưng đằng nào cũng là tổn thương,là đau đớn và có lẽ đây là cách ít tổn thương và đau đớn nhất hơn cả.Dù sao em cũng đã nhìn thẳng vào vấn đề và đối mặt với nó mà không nétránh. Em biết khi tất cả rời xa thì anh sẽ trở thành quá khứ. Quá khứđắng cay hay quá khứ ngọt ngào? Dù sao nó cũng sẽ khép lại sau lưngem...
Em biết, em còn yêu anh, rất nhiều là khác. Nhưngtình yêu ấy không đủ lớn để giữ anh lại bên em. Bởi nhiều khi tình yêukhông phải là tất cả, anh cần nhiều thứ khác nữa mà em thì không biếtmình thiếu gì...
Mọi thứ sẽ dừng lại ở đây thôi anh nhỉ? Chỉ một thờigian nữa anh sẽ trở thành chú rể, rạng ngời trong bộ vest tuxedo có càihoa ở ngực, giấc mơ được làm cô dâu cho riêng anh đã không còn nữa. Bởingười đẹp nhất trong ngày hôm ấy đã không phải là em nữa rồi.
Và có lẽ khi đó em sẽ quên hẳn những điều đã qua,những điều em cứ nghĩ là vĩnh viễn để tiếp tục bước đi trên con đườngthênh thang trước mặt. Có thể sẽ khó khăn, có thể sẽ vấp ngã và có thểsẽ cô đơn vì thiếu vắng anh bên cạnh. Nhưng em sẽ bừng tình, không đitrên mây, không đi trong mơ nữa. Vì lúc này đây em vẫn không thể thoátkhỏi giấc mơ có hình bóng anh.
Tất cả mọi người, kể cả anh, ai cũng bảo em phải quênanh đi. Nhưng em không thể làm thế! Em sẽ không cố quên anh, bởi embiết đó là một việc không thể. Mà tại sao em phải quên anh khi tronglòng em không muốn? Em sẽ cứ nhớ, cứ mơ và cứ yêu cho đến khi tất cả sẽbay đi. Vào một ngày đẹp trời nào đó. Tại sao không?
Ngày đó sẽ đến, nhất định là như thế. Em tin...
 

cauchu0913

<font color="Purple"><b>***..Unknown..***</font></
cái kiểu người có công viết bài :D tôi có công copy mà hjchcj ;)) thế là công bằng rồi hjchjc
 
Bên trên