LaoHac_VDK
Thành viên mới
Nguyễn thiện thuật-12a2-2002-2005
Tính theo dương lịch, hôm nay mình đã bước sang tuổi 24 rồi. 24 mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông trên cõi đời lung linh sắc mầu, tràn ngập âm thanh, ánh sáng và cả niềm vui lẫn nỗi buồn. 24 tuổi đã là 2 lần mèo, là tôi đã 2 giáp theo âm lịch rồi đấy, Vũ Duy Khỏe ạ. Bỗng nghĩ đến đây thấy rùng mình, thấy sợ, thấy lo, bởi thời gian trôi nhanh quá. Mới ngày nào còn là học sinh cấp III đầy quậy phá của tuổi 18, rồi mới đây thôi ta còn đi trên đường 39 tự nhẩm, ta mới 20. Rồi con đường quốc lộ 5 với xe cộ vun vút, lại tới con đường vòng quanh cung 2 chiều với xe cộ ngược xuôi vùn vụt. Và rồi ta đã 23 đã tốt nghiệp, thất học với kiến thức trả là bao và một tấm bằng cao đằng nghề còn chưa lấy được Ôi chao, thời gian chẳng đợi ta bao giờ nhỉ?
Ta viết cho tuổi 24 của ta. Ta nhìn bạn bè ta hình như người lớn hơn khi 24 tuổi. Thằng đã 1 vợ,1 con hay chí ít cũng công việc ổn định người yêu kè kè. Nhưng sao ta vẫn thấy mình trẻ con khi ta còn chưa chín chắn còn chưa làm được gj cho đời và ta chưa có gj cho riêng ta
Ta viết cho tuổi 24 của ta với ngàn vạn câu hỏi về tương lai mà ta không biết. Ôi những giấc mơ tôi khi tuổi 18,20, đời không như mơ vì đời thường giết chết những giấc mơ? Tương lai là thứ mà không ai có thể biết dù mỗi người cố gắng tô vẽ, thêu dệt cho mình. Không ai biết. Không ai rõ điều gì đang đợi mình phía trước.
Ta ngồi ru bàn phím khi phòng kỹ thuật trầm tĩnh trong giấc ngủ trưa vội vàng. Mọi người đang cỗ gắng ngủ vội vài phút trưa để lấy hơi sức làm việc.
Ôi VDK 24 tuổi! Ta không hiểu mình có nên cười không? Cười lên chứ, đúng không nào, dù gì thì ta đã được sống. Được sống chứ không phải là tồn tại!
Tính theo dương lịch, hôm nay mình đã bước sang tuổi 24 rồi. 24 mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông trên cõi đời lung linh sắc mầu, tràn ngập âm thanh, ánh sáng và cả niềm vui lẫn nỗi buồn. 24 tuổi đã là 2 lần mèo, là tôi đã 2 giáp theo âm lịch rồi đấy, Vũ Duy Khỏe ạ. Bỗng nghĩ đến đây thấy rùng mình, thấy sợ, thấy lo, bởi thời gian trôi nhanh quá. Mới ngày nào còn là học sinh cấp III đầy quậy phá của tuổi 18, rồi mới đây thôi ta còn đi trên đường 39 tự nhẩm, ta mới 20. Rồi con đường quốc lộ 5 với xe cộ vun vút, lại tới con đường vòng quanh cung 2 chiều với xe cộ ngược xuôi vùn vụt. Và rồi ta đã 23 đã tốt nghiệp, thất học với kiến thức trả là bao và một tấm bằng cao đằng nghề còn chưa lấy được Ôi chao, thời gian chẳng đợi ta bao giờ nhỉ?
Ta viết cho tuổi 24 của ta. Ta nhìn bạn bè ta hình như người lớn hơn khi 24 tuổi. Thằng đã 1 vợ,1 con hay chí ít cũng công việc ổn định người yêu kè kè. Nhưng sao ta vẫn thấy mình trẻ con khi ta còn chưa chín chắn còn chưa làm được gj cho đời và ta chưa có gj cho riêng ta
Ta viết cho tuổi 24 của ta với ngàn vạn câu hỏi về tương lai mà ta không biết. Ôi những giấc mơ tôi khi tuổi 18,20, đời không như mơ vì đời thường giết chết những giấc mơ? Tương lai là thứ mà không ai có thể biết dù mỗi người cố gắng tô vẽ, thêu dệt cho mình. Không ai biết. Không ai rõ điều gì đang đợi mình phía trước.
Ta ngồi ru bàn phím khi phòng kỹ thuật trầm tĩnh trong giấc ngủ trưa vội vàng. Mọi người đang cỗ gắng ngủ vội vài phút trưa để lấy hơi sức làm việc.
Ôi VDK 24 tuổi! Ta không hiểu mình có nên cười không? Cười lên chứ, đúng không nào, dù gì thì ta đã được sống. Được sống chứ không phải là tồn tại!