Nước mắt của yêu tinh P.3

- hạt cát

Thành viên mới
XI/ Xác sống, đuông, quỷ nhập tràng, ma lai, ma cà rồng, ma cà tưng hay zoombie???

Xem phần 1 ở đây: http://www.hungyen24h.vn/diendan/showthread.php?p=328716

Xem phần 2 ở đây: http://www.hungyen24h.vn/diendan/showthread.php?p=328717

Diễn đàn TL chuyên về tâm linh. Topic tựa đề “Hỏi về xác sống” do thành viên có nick name “Sống chết vẫn thế” khởi tạo:

“Chào cả nhà. Em là mem mới, chưa quen lắm với cách xưng hô ở diễn đàn mình toàn các bác lớn nên nếu có nói gì quá đà các bác cũng bỏ quá cho em nhé.

Thú thật với các bác, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ tham gia một diễn đàn tâm linh thế này đâu. Tính em còn con nít, hời hợt nên nói chuyện tâm linh vào lúc này là quá sớm. Nhưng có bệnh thì vái tứ phương, giờ em cũng chẳng còn biết phải làm thế nào ngoài hỏi các bác.

Cả tháng nay em lật từng viên gạch trên internet tìm mọi tài liệu liên quan đến quỷ nhập tràng. Thông tin thì nhiều, nhưng chẳng có cái nào qua được một góc của bác “Pháp sư rởm” và các bác trong forum này. Tuy vậy ngay cả vào đây cũng không có thông tin em cần :((

Em có đọc bài viết về quỷ nhập tràng của bác “Pháp sư rởm” và rất khâm phục hiểu biết của bác về lĩnh vực này. Bài của bác chẳng khác gì cuốn từ điển về các loại xác sống. Em cũng đang gặp rắc rối với loại xác sống này đây :(, thực lòng em bối rối quá.

Các bác đều khẳng định các loại xác sống đều không có hơi thở, không có tuần hoàn máu, tim không đập... Xác sống không có tình cảm vì thực ra người đó đã chết, chỉ có thân thể do các loại trùng điều khiển... Em thỉ chả có kiến thức gì để tranh luận với các bác, nhưng em thắc mắc không biết các bác có bỏ sót loại nào không :(, vì chính em đã và đang tiếp xúc với một dạng xác sống không giống như các bác tả: Vừa có hơi thở, tim đập bình thường, lại có tình cảm như lúc còn sống.

Các bác cho em hỏi, loại như trên là thuộc loại nào? Liệu có cách nào cho xác trở lại bình thường không ạ? Thực lòng em muốn biết lắm vì xác ấy là người thân thiết của em.

Mong câu trả lời của các bác!!!”

Diễn đàn TL. Topic tựa đề “Hỏi về xác sống”. Reply của nickname “Pháp sư rởm”:

“Bạn Scvt thân mến. Cảm ơn bạn đã tin tưởng mình. Còn về câu hỏi của bạn, thú thực mình chưa nghe về loại xác sống như bạn miêu tả bao giờ. Không hiểu “xác” mà bạn nói có biểu hiện hàng ngày như thế nào, ăn uống, sinh hoạt ra sao? Theo những gì mình biết, “xác sống”, ngay từ cái tên đã nói lên bản chất của loài quỷ này rồi: Một cái xác “sống” chung với con người. Mà đã là xác thì làm sao có hơi thở, tim đập hay máu chảy được? Như bạn miêu tả, mình nghĩ người thân của bạn không phải xác sống đâu, có thể người này chỉ bị dính một loại tà thuật nào đó thôi. Nếu bạn không phiền thì có thể kể ra cho huynh đệ TL cùng nghe để “bắt bệnh” chuẩn hơn.

Chúc bạn vui!”

Diễn đàn TL. Topic tựa đề “Hỏi về xác sống”. Reply của “Sống chết vẫn thế”:

“Cảm ơn bác Psr đã trả lời em. Nghe bác nói thế em lại hy vọng quá. Thú thật với các bác, “xác” này chính là bạn gái em. Vì nhiều lý do, trong đó có chuyện rắc rối với chính quyền và bị nhiều người ghét nên em không dám kể chi tiết ra. Nói chung là biểu hiện như em đã kể đấy. Đã chết, chôn nhiều tháng nhưng lại sống lại, có thể ăn uống được, có hơi thở, lấy kim châm vào da thì máu chảy ra. Áp tai vào ngực vẫn nghe tiếng tim đập. Vẫn biết yêu, tuy không biết nói nhưng đôi lúc có thể viết được. Cơ thể lạnh hơn người thường(khoảng 28-30 độ gì đó), da ở lòng bàn tay trở nên rất cứng, có vẩy, nhìn kỹ thì giữa bàn tay có vô số những giác bám nhỏ, còn da ở đầu ngón tay tạo thành những lằn xếp giống như chân con tắc kè. Đầu gối và lòng bàn chân cũng có nhiều lằn xếp như vậy. Móng tay dài và cứng như đá, sắc nhưng không mọc ra thêm. Em đòi cắt thì không cho. Hơi thở đôi khi có mùi như mùi rễ cây và mắt thì có thể nhìn được trong ánh sáng yếu.

Đấy, đại khái là như thế các bác ạ. Thực lòng em rất mong các bác bày cho em được một cách nào đấy có thể giúp bạn gái em trở lại như thường. Hoặc các bác biết ai làm được thì chỉ giúp em. Em vô cùng cảm ơn các bác.”

Diễn đàn TL. Topic tựa đề “Hỏi về xác sống”. Reply của “Pháp sư rởm”:

“Bạn Scvt!

Bạn đừng lo chuyện rắc rối với chính quyền hoặc bị thiên hạ ghét. Huynh đệ trong TL đều là những người tin vào thế giới vô hình và có chút ít kiến thức về tâm linh nên chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm cho bạn.

Thường người bị trúng tà hoặc xác sống đều có làm những hành động khác thường, gây tổn hại cho người sống. Nhưng đó là do họ bì tà ma điều khiển chứ không phải chủ ý của họ. Chính quyền vô thần ngu dốt nên không hiểu những điều đó. Huynh đệ TL đều là người biết phân biệt chánh tà, chắc chắn sẽ tìm cách giúp bạn. Vì vậy, bạn hãy yên tâm chia sẻ

Còn về những điều bạn vừa kể trên, quả thực là mình chưa bao giờ nghĩ đến và chưa bao giờ được nghe nói đến. Theo bạn tả, mình thấy cô bạn gái ấy giống như mắc một thứ bệnh ngoài da nào đó. Có thể do bị trúng tà mà trở nên như vậy. Mình cũng không rõ bạn nói “đã chết, chôn nhiều tháng rồi sống lại” nghĩa là thế nào, bạn có thể kể rõ hơn được không? Xưa nay các loại xác sống đều chiếm đoạt cơ thể vật chủ ngay khi mới chết, hoặc thậm chí là còn sống, chứ chết vài tháng rồi mà còn sống lại thì nghe như zoombie trong phim Mỹ :D

(........................................................)

XII/ Tình yêu của yêu tinh

Diễn đàn TL. Topic tựa đề “Hỏi về xác sống”. Reply của “Sống chết vẫn thế”:

“Cảm ơn các bác đã động viên. Vâng, các bác đã nói thế, em nỡ lòng nào từ chối. Em sẽ kể cho các bác nghe về chuyện của em.

Vì một vài lý do liên quan đến em mà bạn gái em ăn lá ngón tự tử :-ss. Em đau quá, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Nói thật, nhiều lúc em muốn chết quách xuống âm phủ với nó cho có đôi có lứa. Nhưng nghĩ còn gia đình, bạn bè và nhiều người yêu thương mình, chết sao đành.

Một thời gian dài sau khi nó chết, ban ngày sau giờ học em ra mộ nó ngồi đấy đến tận tối, còn ban đêm chẳng làm gì ngoài việc xem đi xem lại những bức ảnh, nghe lại giọng ghi âm, đọc blog của nó... Khi đi ngủ, chẳng đêm nào là em không mơ thấy nó :((

Bác nào từng trong hoàn cảnh em rồi thì hiểu. Lúc này trên thế giới chẳng có gì cao quý bằng người yêu đã khuất của mình. Ra đường nhìn bọn con gái khác làm dáng, tỏ ra dễ thương này nọ em coi thường, khinh bỉ. Nhìn thấy bạn bè yêu đương, thân mật, em cười mỉa mai. Chẳng có tình cảm nào trên đời này so sánh được với tình cảm của nó dành cho em. Em chỉ muốn mau mau về nhà, hoặc ra ngồi ở mộ nó để được ôm ấp những kỷ niệm của em. Đấy là cái cảm giác tôn thờ, chắc các bác hiểu. Em chẳng thờ Phật chẳng thờ Chúa, vì họ chẳng mang lại cho em cái gì, chỉ có người em yêu, đối với em là thiêng liêng nhất.

Thời gian đó em cũng thường nghĩ đến nó mà nói chuyện một mình, vì em tin chắc là hồn nó lúc nào cũng ở bên cạnh em. Làm gì, đi đâu em cũng “báo cáo” nó. “Vợ à, hôm nay con chị Trang đầy tháng, chồng đến thăm nó mà quên chưa xin phép vợ, vợ đừng giận nhé!!!” – Đấy, em vẫn thường nói với một người đã chết như thế.

Tối hôm đó ông bà già với con em gái đi vắng, em đi uống rượu với đám bạn về, say bí tỉ. Mở cửa, thấy nó đang ngồi ở đầu giường. Lúc đó em say quá chẳng hiểu mô tê chi cả, chỉ lè nhè được mấy câu: “Vợ à, chồng say quá, chồng ngủ đây!”, rồi nằm gục xuống giường.

Sáng dậy, cảm giác có ai vuốt tóc mình, em nghĩ là bà già nên vẫn nhắm mắt ngủ tiếp. Chỉ lúc sau ngửi thấy mùi đất ẩm ướt, em ngạc nhiên mở mắt mới thấy nó ngồi ở đầu giường, người khoác một mảnh vải khâm liệm trắng. Em hết hồn ngồi bật dậy nhảy ra khỏi giường mở to mắt nhìn nó, miệng lắp bắp: “M. ơi, đừng dọa tớ!!!”. Nó nhìn em bằng ánh mắt yêu thương chan chứa, hệt như lúc nó còn sống, rồi từ từ đứng lên. Em sợ quá, vội bật cửa chạy ra ngoài. Em chạy sang phòng bố mẹ nhưng không thấy ai. Lúc này em mới nhớ là cả nhà đi ăn giỗ ở quê 2 hôm mới về. Chùm chìa khóa cửa chính hôm qua lúc say, không biết em vứt đâu rồi, chắc là đâu đó gần giường. Em bất lực đứng dựa lưng vào cửa nhìn về phía phòng mình, định la lên nhờ người tới giúp.

Nhưng thấy nó đứng ở lối cửa phòng, nhìn em với đôi mắt đẫm lệ, 2 hàng nước mắt chảy như suối. Lúc đó, em như biến thành người khác. Em tự nguyền rủa mình: “Q., mày là loại chó nào vậy? Chẳng phải ngày nào mày cũng mong mỏi nó, cũng ôm ấp kỷ niệm về nó, ngủ trước mộ nó, còn định chết để xuống với nó, vậy mà bây giờ nó về đây với mày, mày sợ đái cả ra quần chỉ vì nó là ma sao?”. Tình yêu ùa về nghiền nát bản năng sợ hãi, em lao đến ôm ghì lấy nó. Nó cũng vậy, nó xiết chặt vòng tay ôm lấy em. Chỉ đến khi cảm thấy đau vì móng tay nó bấu chặt quá vào lưng, em mới gỡ nó ra, và cũng bất ngờ khi thấy bàn tay nó dính vào lưng em như kiểu nam châm hút sắt.

Đầu tiên em nghĩ, nó là bóng ma, nó là ảo giác, nó là khói đụng vào là tan biến. Nhưng không phải vậy, nó là người, nó có xương có thịt, nó còn sống... Em muốn hét to lên sung sướng.

Em muốn hỏi nó nhiều lắm, bắt đầu bằng câu tò mò nhất: “Lâu nay ấy ở đâu?”. Nhưng nó im lặng. Em thắc mắc: “Sao thế?”. Nó vẫn không trả lời. Sau vài câu hỏi nữa, em nhận ra một sự thực đau đớn: Nó không nói được!!!

Nhưng có sao? Nó đang đứng trước mặt em, nó ở bên em, em có thể sờ được, ôm được... Hiện giờ, thế là đủ! Việc nó không nói được, từ từ rồi tính. Em bắt đầu quan sát nó kỹ hơn, và rùng mình với mớ vải tẩm liệm nó đang khoác trên người, loang lổ bùn đất. Nỗi sợ hãi lại manh nha trong em, nhưng lập tức bị tình yêu tống khứ. Em đã xác định: Dù nó là người hay là ma, em cũng sẽ không rời xa nó nữa.

Việc đầu tiên, là phải kiếm cho nó một bộ quần áo tử tế đã. Cỡ người nó cũng tương đương con em gái em, nên em định sang phòng con nhỏ lấy đại một bộ. Em vừa định đi thì nó níu lại. Em vuốt má nó rồi nói: “Tớ đi lấy quần áo cho ấy mà”. Lúc ấy nó mới cho em đi.

Lấy xong bộ quần áo, em bảo nó đi tắm. Nhà em có 2 phòng tắm. Một trong phòng bố mẹ em, còn lại ở gần cửa ra vào. Em dẫn nó vào phòng thứ 2 sau đó định đóng cửa ra ngoài. Nhưng nó lại níu em, nhìn em lắc đầu. Em giải thích ra ngoài cho nó tắm nhưng nó không nghe, một mực níu em lại. Em đành ngồi trên bệ xí nhìn nó tắm. Vừa tắm, nó vừa quay sang nhìn như thể sợ em đi mất. Nước bắn ướt hết cả người em nhưng em vui lắm, quên cả để ý những vết đặc biệt ở bàn chân, đầu gối và bàn tay nó.

Sau khi mọi thứ tạm thời đã ổn, em lại bắt đầu hỏi nó: “Ấy không nói được phải không?”. Nó gật. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, nó không nói được. Em đành chuẩn bị những câu hỏi dành cho người chỉ biết gật và lắc. Em hỏi nó: “Lâu nay ấy ở đâu, trốn trong nhà hả?”. Nó lắc. “Vậy ở bệnh viện?”. Nó vẫn lắc. Cuối cùng em hỏi: “Ở dưới mộ à?”. Nó gật.

Em chết điếng trong người, toàn thân ớn lạnh. Nhưng ngay lập tức em ôm ghì lấy nó và hôn nó. Em làm vậy một phần để nhắc mình nhớ lại lời thề: Dù nó là ma hay người em vẫn yêu nó. Một phần em thấy cảm động vì nghĩ rằng dù đã nằm dưới mộ nó vẫn tìm cách về lại với em. Phần khác nữa, là thể hiện tình cảm với nó. Sau đó bọn em quan hệ với nhau.

Chẳng khác lúc sống là bao, chỉ có điều nó không rên rỉ và cũng không có biểu hiện gì tỏ ra bị kích thích cả. Giống như nó chiều em mà làm vậy.

Sau khi mặc lại quần áo, em lại hỏi nó: “Ấy viết được không?”. Nó gật. Em mừng rơn. Em bảo nó lại ngồi trước máy tính để nói chuyện. Đúng là nó viết được, nhưng hình như việc này rất khó khăn với nó. Cứ viết được vài chữ, nó lại ôm đầu nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn. Em thấy nó như vậy nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ những câu hỏi quan trọng nhất. Đầu tiên em hỏi trong mấy tháng qua nó ở đâu. Nó viết: “Ngủ, tớ không biết đã mấy tháng”. Tiếp theo em hỏi, có phải ấy nằm trong quan tài? Nó gật. Em lại hỏi nó làm cách nào thoát ra được? Nó viết: “Tớ đào lỗ”. Em kinh hãi hỏi nó dùng gì để đào? Nó không viết mà giơ 2 tay lên cho em xem. Lúc này em mới thấy hết được đôi bàn tay của nó biến đổi khác thường đến thế nào. Bài trước em đã tả rồi, bác nào quan tâm kéo lên đọc lại nhé. Em hỏi tiếp: “Ấy ra ngoài từ lúc nào?”. Nó trả lời đã 3 hôm nay. Em lại hỏi nó làm gì 3 hôm nay nhưng nó không trả lời. Em hỏi nó đã về nhà chưa? Nó ngước mắt nhìn em lắc đầu, rồi viết: “Đừng để ai thấy tớ. Cho tớ ở với ấy!”. Em bắt đầu thấy bối rối.

Em là học sinh, đến bản thân mình còn không nuôi nổi, thử hỏi làm sao nuôi thêm nó được, nhất là lại phải giấu diếm mọi người? Làm cách nào mà giấu mãi nó ở trong phòng em được? Đâu chỉ chuyện ăn uống, còn vệ sinh, tắm rửa..., phòng em đâu phải phòng khép kín? Thấy em phân vân, nó ngước mắt ngó đăm đăm đợi câu trả lời. Em nói: “Để mọi người thấy thì có sao đâu? Bố mẹ ấy cũng vui mừng khi thấy ấy sống lại mà”. Nó lắc đầu rồi viết: “Tớ không sống lại, tớ đã chết. Tớ không phải người, xin đừng để ai thấy tớ, nếu không tớ sẽ chết tiếp”. Rồi nó lại ngước mắt nhìn em, đôi mắt long lanh lệ. Đến nước này thì em cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Nó đứng dậy khỏi ghế, ôm chặt lấy em tỏ vẻ vui mừng.

Em hỏi nó làm sao vào được phòng em? Nó không trả lời. Em còn hỏi thêm vài câu, nhưng nó viết mà tay run lẩy bẩy, mặt nhăn nhó. Thấy vậy, em không dám hỏi nữa. Nó đứng lên rời khỏi ghế, nhưng nghĩ gì lại ngồi lại, cố gõ trên bàn phím thêm 3 chữ: “Tớ yêu ấy!”. Xong 3 chữ đó nó gục xuống bàn. Em hoảng hốt vội bế nó lên giường, lấy lọ dầu gió đổ ra tay định xoa cho nó. Nhưng vừa ngửi thấy mùi dầu, nó bật dậy rất mạnh, lùi vào góc giường và lắc đầu lia lịa. Em vội cất lọ dầu đi rồi đến ngồi cạnh nó. Em giơ tay định vuốt ve nó, nhưng cứ thấy bàn tay xoa dầu lúc nãy đến gần là nó lại đẩy ra, lắc đầu khó chịu. Em hiểu ý, vội vào wc rửa xà phòng cho sạch mùi dầu. Vào lại phòng, em hỏi nó: “Viết chữ làm ấy mệt hả?”. Nó gật đầu. Sau này em khám phá thêm, là bất cứ hoạt động nào liên quan nhiều đến trí óc, nó đều tỏ ra mệt mỏi, đau đớn như thế.

Tối đó em mua 4 cái bánh mì thịt về để cùng ăn với nó. Nhưng nó chỉ nhâm nhi có nửa miếng như kiểu cho em vui lòng, rồi thôi. Em cố ép nhưng nó không ăn thêm nữa. Sau khi ăn xong, em kéo nó ngồi cạnh em bên máy tính, rồi bật những bức ảnh, những kỷ niệm cũ ra xem. Nó chỉ xem qua 1, 2 tấm ảnh rồi tựa đầu vào vai em nhắm mắt lại. Nghĩ nó mệt, em dìu nó lại giường, tắt điện ôm nhau ngủ.

Sáng mai, biết không thể dùng quần áo của con em gái mãi được, em dặn nó ở nhà rồi bỏ học, ra shop mua về 2 bộ đồ mặc ở nhà(tại em nghĩ nó sẽ không đi đâu) và một ít quần lót(em không mua áo lót vì thấy không cần thiết, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy mà :D). Mấy cô bán hàng thấy em là nam sinh vào mua đồ phụ nữ, cứ nhìn em cười tủm tỉm, ngượng quá.

Chiều đó bố mẹ và con em gái của em về, vậy là thử thách của em trong nhiệm vụ che giấu nó bắt đầu. Cũng phải nói, trưa hôm đó em lại mua bánh mì, nhưng nó cũng không ăn. Em bắt đầu lo lắng và còn lớn tiếng với nó: “Ấy ăn uống như thế này, thì sống làm sao được. Lỡ ấy có làm sao, thì tớ biết làm thế nào?”. Nó nhìn em đôi mắt ngấn lệ, và em chỉ còn biết ôm nó vào lòng.

Buối tối, nó tiếp tục không ăn gì. Em thực sự hoảng, nhưng cũng không dám to tiếng vì bố mẹ và em gái đang ở nhà. Em giơ cái bánh ra trước mặt nó, nhìn vào mắt nó cầu khẩn. Nhưng nó quay mặt đi. Vậy là em bó tay.

XIII/ Tình yêu và tội ác

Tối đó đang ngủ, em giật mình thức dậy. Nhìn sang cạnh không thấy nó đâu. Em điếng hồn.

Trời ơi, nó đi đâu, mà đi bằng lối nào? Muốn ra ngoài chỉ có mỗi cách đi qua cửa phòng em và cửa chính. Em bật điện. Chìa khóa vẫn còn trong phòng. Em nhìn cửa. Tay vặn vẫn đủ dấu hiệu khóa từ trong, tức là chưa có ai mở? Chưa tin vào mình lắm, em nhìn kỹ khắp phòng, sau đó mở cửa ra ngoài phòng khách(Em quên nói với các bác nhà em ở tầng 25 của một khu chung cư nhé, cửa sổ tuy không có then nhưng trộm nào cũng bó tay với độ cao này thôi), bật điện tìm kiếm, nhưng không có dấu hiệu gì chứng tỏ nó vừa ra ngoài thông qua phòng này, và cũng không có nó trong phòng. Wc cũng không nốt. Vậy thì nó ở đâu? Không lẽ nó đang ở trong phòng bố mẹ em hoặc em gái em? Em bắt đầu hoang mang.

Không còn biết làm gì hơn, em về phòng đóng cửa bó gối ngồi suy nghĩ. Vừa lo vừa ức. Nó đi đâu? Đi bằng cách nào? Rồi em lại nhớ đến hôm nó “trở về”. Em về nhà đã thấy nó trong phòng rồi. Cửa trước đó đều đã đóng kín, không lẽ...

Em không dám nghĩ nữa mà ngồi như vậy nhìn đăm đăm về hướng cửa sổ. Trong đầu em mơ hồ có cái suy nghĩ nó... bay qua cửa sổ vào phòng em. Nó là ma mà!

Khoảng 10 phút sau, có tiếng động nhẹ bên ngoài cửa sổ.

Em giật thót mình, nhưng cũng đã chuẩn bị sắn tinh thần, cố tỏ ra mình cứng rắn.

Từ bên ngoài, một cánh tay bám vào thành cửa sổ, rồi một bàn chân tì vào gờ giữa khung cửa và tường, sau đó, chỉ nghe “phật” một tiếng nhẹ, nó đã đứng bên cạnh giường em.

Dù đã chuẩn bị tinh thần hết cỡ, nhưng em vẫn không thể không giật mình được. Em phải cố kìm lắm để không thốt ra một tiếng kêu.

Thấy em đang nhìn nó sợ hãi, nó tỏ ra cực kỳ lúng túng. Nó cứ đứng trân trân ở đấy, rồi cúi mặt xuống, 2 bàn tay đan vào nhau. Lúc này em mới hỏi nó đi đâu? Nó không nói, cũng không gật lắc. Em định giận nó, nhưng thấy những giọt nước mắt rơi lã chã từ mắt nó, em lại thôi. Cảm giác sợ trong em rồi cũng tan hết, vì như em đã nói từ trước, dù nó là người hay là ma, em cũng sẽ yêu thương nó hết mình. Em cầm lấy cổ tay nó và nhắc nó lên giường đi ngủ. Cho đến sáng, không có chuyện gì xảy ra nữa.

Sáng hôm sau em phải đi học. Ngồi trong lớp, không lúc nào em không nghĩ về sự kiện tối qua. Từ lúc nó “sống lại”, mặc dù em cũng đã có xác định nó không còn là người thường, nhưng tối qua, cái cảm giác “ma” của nó trong em lớn hơn bao giờ hết. Em phân vân không biết có nên hỏi đến cùng chuyện nó trốn ra ngoài đêm hôm qua không? Lại nữa, sau này, không biết nó còn lẻn đi giữa đêm như vậy nữa không? Nó ra ngoài làm gì? Em cứ miên man như vậy cho đến lúc hết giờ học.

Nó ngồi ở một góc giường cực kỳ ngoan ngoãn khi em mở cửa phòng. Nhìn thấy em, đôi mắt nó sáng rỡ lên, nó đứng dậy ôm lấy em. Em hôn vào trán nó và mở ba lô lấy gói xúc xích rán em mua trên đường về ra đưa cho nó. Nó cầm gói xúc xích, rồi nhìn em tỏ vẻ khó chịu, sau đó để lên giường. Em bảo nó ăn, nhưng nó lơ đi.

Em thực sự là mất hết kiên nhẫn. Đã mấy ngày liền nó không ăn uống gì, em không rõ có phải ma như nó thì không cần ăn vẫn sống? Nếu một con ma như vậy thì nó phải là dạng sương khói, cô hồn chứ không phải một thân xác vật lý như nó thế này.

Tỏ thái độ giận ra mặt, em dùng chân đá mạnh vào công tắc máy tính. Một phút sau chiếc máy đã sẵn sàng. Em yêu cầu nó ngồi trước máy để em hỏi chuyện. Nó lấm lét nhìn em nhưng cũng làm theo.

“Tại sao không ăn? Đã mấy ngày liên tục ấy không ăn gì? Ấy cứ như thế, tớ biết phải làm sao?”.

“Tớ không ăn được. Đừng ép tớ. Tớ không còn là người nữa, không ăn được thức ăn như vậy. Nếu ấy ép tớ, tớ sẽ chết tiếp đấy”.

“Ấy làm tớ thấy nản quá. Vậy ấy ăn gì để sống? Hay ấy không cần ăn?”

“Tớ có ăn.” – Nó trả lời, nhưng khi em hỏi ăn gì, nó cúi đầu im lặng.

“Tối qua ấy đi đâu?”

“Tớ ra ngoài”

“Ấy ra bằng cách gì?”

“Tớ trèo trên tường.” – Nói rồi nó giơ 2 bàn tay cho em thấy những dấu vết kỳ dị như trên đã tả.

Em giơ 2 bàn tay trên trời ra dấu đầu hàng rồi lại giường ngồi. Nó bỏ máy tính lại ngồi cạnh em, ngả đầu vào vai em và ôm lấy em. Em thấy thương nó vô cùng, nhưng cái cảm giác phân vân trong lòng thì không thể nào gột rửa được.

Tối hôm đó, trong bữa cơm, mọi người trong gia đình em bắt đầu bàn tán về chuyện trẻ con mất tích, chó mèo mất tích ở khu vực xung quanh nhà em ở. Kỳ lạ nhất là người ta hay nhìn thấy xác chó mèo, ruột gan mất hết. Em cũng đã nghe lũ bạn kháo nhau chuyện này, nhưng không để ý. Nghe mọi người nói, em định lờ đi, nhưng bất chợt, trong đầu em lại nhóm lên một ý tưởng kinh dị. Em rùng mình, và bỗng thấy bát cơm trở nên đắng ngắt, vội vàng và vài miếng cho hết bữa rồi đứng lên về phòng.

Nó vẫn ngồi ở một góc giường. Em lại ngồi cạnh nó, nhìn nó và cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Chuyện chó mèo chết ở đây có liên quan đến cậu hả?”. Trong lòng em thầm mong nó sẽ lắc đầu.

Nhưng nó im lặng và cúi mặt xuống. Trong trường hợp này, phải hiểu câu trả lời nghĩa là “đúng thế”!

Em cảm thấy xây xẩm mặt mày, ruột gan em như thắt lại. Phải làm gì bây giờ? Người em yêu thương nhất lại là một kẻ sát nhân kinh tởm. Em lảo đảo nằm xuống giường, giang 2 tay ra vẻ bất cần, nước mắt em trào ra. Thấy em như thế, nó tỏ ra hốt hoảng. Nó khoác lấy tay em và lay lay như muốn nói cái gì đó. Tuy vậy em không phản ứng lại.

Một lúc sau, nó bắt đầu khóc. Kệ, khóc mặc kệ. Cái gì thì em có thể bỏ qua, nhưng chuyện giết người thì không thể nào chấp nhận được. Lúc đó em nghĩ, nếu như nó bắt buộc phải như thế để “sống”, nếu nó không có sự lựa chọn khác, thì em sẽ chết cùng nó. Thà chết lương thiện còn hơn “sống” là thứ yêu quái giết người.

Lay tay mãi không thấy em đả động gì, nó bèn chạy lại chỗ máy vi tính(đang bật sẵn), dùng tay vỗ bộp bộp vào bàn phím và quay lại nhìn em. Có lẽ nó rất muốn nói gì đó. Mặc dù đang rất chán nản, nhưng em cũng chiều theo ý nó. Em uể oải tiến lại, bật word lên cho nó viết.

“Đừng giận tớ nữa, tớ van ấy!!!”

Em chán nản lắc đầu: “Sao ấy lại làm thế, đấy là tội ác, tội ác man rợ, ấy cũng biết mà!!!”.

“Tớ xin lỗi, nhưng nếu không làm thế thì tớ không sống nổi! Đừng giận tớ nữa, tớ van xin ấy!!!”.

“Sống hay không không quan trọng bằng sống thế nào. Để mình tồn tại mà ấy nỡ giết cả những đứa trẻ vô tội. Thử tưởng tượng xem bố mẹ ông bà chúng đau khổ thế nào? Nếu ấy không còn sự lựa chọn nào khác, thì chúng ta chết cùng nhau, chết để không gây thêm tội ác nữa!...”.

Không để em nói hết câu, nó quay lại túm lấy vạt áo em day day, rồi quay lại viết tiếp: “Tớ không giết người!!!”

Nhìn thấy dòng chữ đó, một luồng điện từ đâu chạy khắp cơ thể em khiến em lâng lâng. Cảm giác hi vọng bỗng tràn trề, dù em chưa đoán được sự thể ra sao, nhưng cái câu “Tớ không giết người” của nó lúc này chẳng khác gì cái phao cứu sinh với em. Em hỏi dồn: “Vậy nghĩa là sao? Chó mèo và trẻ con chết không phải là do cậu chứ?”.

“Chó mèo là tớ, nhưng tớ không biết trẻ con nào cả. Tớ không đụng đến người nào cả. Còn động vật kia, tớ buộc phải làm thế để tồn tại.” – Nó dừng lại nhìn em giây lát rồi tiếp: “Để được ở bên ấy!”

Em rưng rưng cảm động. Thôi thì ít ra nó cũng không phải là kẻ sát nhân giết người, nếu đúng như nó nói. Tuy vậy sự nghi hoặc trong em chưa hết, em vặn lại: “Tại sao trẻ con lại biến mất, và cậu giết chó mèo làm gì? Để ăn?”

“Tớ chẳng biết gì về trẻ con cả. Còn động vật. Đúng, tớ phải ăn mới sống được”.

XIV/ Niềm kiêu hãnh của yêu tinh

(........................)
Em trở về nhà khi biết chắc chắn đã không còn ai. 9 giờ sáng. Giờ này em gái em đã đi học, còn bố mẹ đi làm. Đã 3 tuần kể từ ngày nó trở lại với em. Trong suốt 3 tuần này, 2 đứa chưa một lần được đứng cùng nhau ở chỗ có ánh sáng mặt trời. Tối qua, em đã bàn với nó hôm nay 2 đứa sẽ đi chơi núi. Địa điểm là một quả núi quen thuộc gần Chúc Sơn, cách Hà Đông khoảng 10 cây số. Đây là một nơi đủ xa để không đụng người quen, và đủ gần để có thể dễ dàng đi xe máy tới từ nhà em.

Để tránh những chuyện không đáng có, em cho nó đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, đeo kính râm và mặc áo dài tay kín người. Và để che móng tay khác thường cũng như những vết kỳ dị trên tay nó, em bắt nó đi một đôi găng tay len. Thời tiết lúc này cũng còn se lạnh nên mọi người chắc sẽ không đến nỗi quá thắc mắc. Sau khi “ngụy trang” xong xuôi, em ung dung dắt nó xuống lấy xe và đi về phía Chúc Sơn.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi. Em gửi xe ở một nhà dân dưới chân núi, cởi đồ “ngụy trang” cho nó và 2 đứa dắt tay nhau lên núi. Đường lên cũng không đến nỗi khó khắn lắm vì có đường mòn do dân bản địa đi để lại. 2 đứa đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm cảnh, em vừa nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa, cũng trên núi này cho nó nghe. Nó có vẻ vui và luôn xiết chặt lấy tay em.

Lưng chừng núi có một thảm cỏ khá bằng phẳng rộng cỡ 1000 mét vuông. Đây là chỗ người chăn bò hay thả bò, và các bạn trẻ người bản địa cũng hay lên chơi. Lúc bọn em lên đến nơi, không có con bò nào, tuy nhiên có một đám nam thanh niên 6 người và một cô gái có mái tóc vàng hoe đang ngồi đánh bạc dưới một hốc đá lớn. Nhìn hành trang và cách họ ăn mặc, thì không phải người địa phương. Có lẽ cũng là dân nơi khác đi chơi núi giống bọn em.

Đám người này không nhìn thấy bọn em, và em cũng không mong họ thấy làm gì. Em cố gắng kéo nó đi nhanh qua cho rồi. Bởi vì như các bác biết đấy, ở đây có nó là con gái, tránh sao khỏi cảnh bị trêu ghẹo? Thân em chỉ có một mình, làm sao cự nổi 6 thằng kia.

Tuy vậy cuối cùng điều em không muốn cũng xảy ra. Một thằng nhìn thấy và nó bắt đầu hất hàm ra hiệu cho đám còn lại. Cả đám quay lại nhìn. Tất nhiên là bọn nó chỉ chú ý đến người yêu em thôi chứ em thì chúng nhìn làm gì?

Em bắt đầu cảm thấy nóng mặt và khó chịu trong lòng. Tuy thế, vẫn cố đi qua như không thấy gì.

“Ê, cu em, lại đây anh nhờ tí!” – Tiếng gọi giật giọng của một tên trong bọn khiến em giật thót mình, nỗi lo tăng lên gấp đôi. Phải cư xử thế nào để khỏi mất mặt bây giờ? Em thế cô, lại còn phải bảo vệ bạn gái. Một mình em thì rõ ràng không thể cự lại cả đám ấy được rồi. Bây giờ mà lại “trình diện” theo yêu cầu của bọn nó thì nhục quá, nhưng không lại kiểu gì bọn chúng cũng gây sự, lúc đấy không khéo ăn đòn thì còn nhục hơn.

Lúc này, nó sợ sệt đứng khép nép sau lưng em. Thực lòng em lo cho nó quá. Rủi xảy ra chuyện gì với nó, thì không biết em phải sống tiếp thế nào! Nghĩ mãi, cuối cùng em quyết định lại cho bọn kia “nhờ tí” như yêu cầu.

Em gỡ tay nó ra định tiến lại phía đám đông, nhưng nó níu chặt tay em lại. Em nhìn nó giải thích: “Tớ lại nói với bọn nó vài câu cho xong chuyện”. Nó vẫn níu tay em, mặc cho em nói thế nào.

Trong lúc em còn đang bối rối chưa biết làm sao, thì một tên trong đám(chính cái tên gọi em hồi nãy) hùng hổ tiến lại: “Đ.m thằng ôn con này, bố mày gọi mà mày điếc à?”. Bọn còn lại phụ họa: “Thằng bé này có tương lai rúc váy đàn bà”, rồi cả bọn phá lên cười. Trong lòng em tức đến chảy nước mắt nhưng cũng biết tình thế này mình không làm gì được.

Mặc dù hùng hổ nhưng tên vừa rồi không có ý định hành hung em. Đến gần, khuôn mặt hung hăng của hắn dãn ra và trở nên chớt nhả. Hắn nhìn đăm đăm vào người yêu em, buông ra vài lời trêu cợt bỉ ổi. Trong lòng em tức đến ứa gan, nhưng không hiểu sao lúc đấy em hèn nhát đến thế, không dám chống lại hắn mà chỉ kéo tay bạn gái định đi chỗ khác.

Ngay cả khi đã nhún nhường như vậy cũng không ăn thua. Tên kia với tay vuốt vào má bạn gái em, buông lời ong bướm: “Ở lại chơi với bọn anh, đi theo thằng ả mái này làm gì?”

Nhưng bàn tay hắn chưa kịp đụng đến má M.(tên người yêu em), thì nghe một tiếng “phập” như tiếng dao chặt thịt.

Tên kia rút tay lại. Hắn, và cả em, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Không hiểu tiếng động vừa rồi là tiếng gì, không hiểu nó phát ra từ đâu.

Chỉ đến khi từ vai hắn, 5 vòi máu tuôn ra như xối, thì hắn mới ôm vai, lảo đảo lùi lại.

Em kinh hãi nhưng cũng hiểu được phần nào sự tình. Em nhìn vào tay M.

Chiếc tất tay thủng 5 lỗ ở 5 đầu ngón tay phải, 5 cái móng tay đặc biệt lòi ra. Động tác của nó nhanh đến mức cả 5 ngón tay đều không dính một chút máu nào.

Liền sau đó nó lao vào tên kia, kề cả 5 ngón tay vào yết hầu hắn.

Em hốt hoảng vội hét lên: “M.!!!”. Nó dừng lại ngay. Em nói to: “Không được giết người!”.

Nó đẩy tên kia ngã ngửa ra đất, sau đó lại đứng nép sau em.

Đám còn lại thấy bạn như thế thì cùng đứng bật dậy, rồi đứa thì cầm dao(loại dao Thái Lan dùng để gọt hoa quả), đứa cầm gậy, đứa cầm xẻng(loại xẻng du lịch gấp lại được, có lẽ bọn chúng mang theo để cắm trại?) tiến lại phía bọn em.

Nó vẫn nép sau em, nhưng khi lũ kia tiến lại gần, nó chủ động kéo em ra sau nó. Lúc đấy em đang trong trạng thái hoang mang ngơ ngác nên cũng chẳng biết phản ứng như thế nào, mà ngoan ngoãn theo sự sắp xếp của nó.

Lũ kia dừng lại chỗ tên vừa bị hạ, hỏi han hắn. Tên kia, còn chưa hết kinh hoàng, giơ bàn tay đẫm máu chảy từ vai, chỉ về phía nó lắp bắp: “Con, con điếm kia nó cào tao”.

Khi đám đông thấy sự ồn ào, chúng vẫn đinh ninh là em đã làm gì bạn chúng. Giờ đây nghe nói “con bé kia” mới là kẻ gây thương tích cho bạn chúng, cả lũ ngạc nhiên. Đứa con gái tóc vàng xé toạc tay áo thằng kia ra, miệng nói: “Để xem nào, anh nói thế nào ấy chứ, nó cào mà chảy máu như chọc tiết thế này à?”. Con bé giật nảy mình khi nhìn thấy 5 vết rách như 5 vết đâm bằng dao, sâu đến tận xương trên bả vai bạn. Nó định nói với đám còn lại nhưng cả bọn đã tiến về phía 2 đứa em.

Vẫn chưa tin một đứa con gái trông có vẻ yếu ớt như nó có thể hạ gục bạn mình, một tên trong bọn tiến lại gần M., hất hàm hỏi: “Em làm cái l. gì bạn anh thế hả? Dm em nghĩ con gái thì bọn anh không đánh à?”.

Nó vẫn không nói gì, mà giấu bàn tay phải sau lưng. Động tác đó của nó làm bọn kia tin rằng nó đang giấu hung khí gì đó, chúng đề phòng hơn và giữ khoảng cách hơn. Tên gần nhất hỏi: “Em giấu cái gì sau lưng đấy, giơ ra anh xem nào?”.

Yêu cầu 5 lần 7 lượt không được bạn gái em đáp lại, hắn mất kiên nhẫn, chửi thề và định giơ chân đạp vào bụng nó.

Tuy nhiên, cũng giống lần trước, chỉ một tiếng “phập” vang lên, sau đó tên kia lảo đảo lùi lại và ngã luôn xuống nền cỏ. Không ai kịp nhìn xem nó vừa làm gì, trừ em.

Từ bắp chân của hắn, 5 vòi máu tuôn ra như xối. Hắn đau đớn ôm chân nằm lăn lộn.

Sự việc như một hồi chuông cảnh tỉnh lũ còn lại, chúng nắm chặt vũ khí trong tay và áp sát bạn gái em.

Biết lời nói không có tác dụng, một tên trong bọn giơ cao chiếc xẻng cật lực phang vào đầu nó.

Sợ em liên lụy, nó đẩy em ra xa rồi nhanh như cắt tháo gang tay, giơ bàn tay phải lên và... tát vào mặt xẻng.

Thế của chiếc xẻng đang như hùm như cọp bỗng nhiên khựng lại. Người ta chỉ thấy tay nó áp vào mặt xẻng, không hề có một điểm cầm nắm nào, vậy mà tên kia đỏ mặt tía tai cũng không thể nào kéo chiếc xẻng lại được. Nổi khùng, hắn giật chiếc gậy trên tay bạn và lại định phang vào đầu người em thương.

Nhưng nó giật mạnh tay về, lập tức chiếc xẻng vuột khỏi tay tên kia. Liền đó, nó dùng chiếc xẻng đấy đỡ cây gậy. Một tiếng “cooong” vang lên, cây gậy đập vào thân xẻng. Tên kia nhấc gậy ra định phang tiếp, nhưng nó đã nhảy lùi lại phía sau.

Những tưởng nó sẽ dùng chiếc xẻng làm vũ khí để đấu với lũ côn đồ, nhưng trước sự ngạc nhiên của những người có mặt, nó lấy thế ném mạnh chiếc xẻng về phía núi đá.

Một tiếng rít dài chói tai vang lên, chiếc xẻng bay với tốc độ kinh khủng khiếp, lao vào vách đá cách đó cả trăm mét. Sau đó là một tiếng ầm, bụi bay mù mịt và nhiều tảng đá nứt vỡ, rơi xuống lả tả.

Chứng kiến cảnh đó, lập tức máu yêng hùng trong lũ côn đồ nhũn ra như cọng bún. Chúng nuốt nước bọt và lờ mờ nhận ra rằng đối thủ trước mặt chúng không phải là người thường.

Nhưng cái bệnh sĩ diện thì vẫn còn. Chúng không dám bỏ chạy thục mạng dù đứa nào cũng muốn thế. Chúng dìu nhau xuống núi. Một đứa trong bọn vẫn còn quay lại nói ra vẻ thách thức, dù rằng cái giọng của hắn cũng mềm xèo như sự anh dũng trong lòng hắn lúc này: “Bọn mày nhớ lấy, lát nữa tao gọi người đến làm cỏ cả núi này.”

Sau khi lũ côn đồ đi khỏi, em cũng muốn ra về. Nhỡ đâu chúng nó quay lại thì rách việc. Nhưng nó níu em lại. Em giải thích là nên tránh rắc rối là hơn, vì bọn kia có thể kéo đông người trở lại. Tuy thế nó vẫn một mực níu em. Trong trường hợp này phải hiểu là nó đang rất muốn đi chơi núi, và không việc gì phải sợ bọn kia.

Em đành chiều nó. Và quả thực là lũ côn đồ không quay lại. Em và nó đã có một buổi chơi núi hết sức vui vẻ.

Kể từ sau chuyện đó, em nhìn nó với ánh mắt khác hẳn, vừa nể phục và đôi khi pha lẫn cả chút sợ hãi nữa. Em không ngờ nó lại có những khả năng chiến đấu siêu việt đến vậy, cả sức khỏe cũng thật phi thường. Bình thường em kéo là nó đổ, em ôm là nó ngả vào lòng, yếu ớt có khác gì ngày xưa đâu? Ai mà ngờ!

Nhưng nó không biết đến những sự thay đổi ấy trong lòng em, nó vẫn e ấp, vẫn khép nép và luôn ở phía sau em, như một người vợ hết lòng yêu thương chồng.

Em và nó vẫn chui nhủi như vậy cho đến một ngày...

Còn nữa...

Nguồn: http://hot.9xinh.com/2011/07/nuoc-mat-cua-yeu-tinh-phan-3.html
 
Bên trên